Khi người tâm thần 'đi buôn'
Chúng tôi gặp chị trong con hẻm số 42 đường Hồ Hảo Hớn (Phường Cô Giang, Quận 1, TP.HCM). Trời nắng gắt. Thỉnh thoảng mới có một chiếc xe máy hay một người đi bộ ngang qua ...
Chị dáng người cao ráo. Mái tóc chị cắt ngắn, lốm đốm vài sợi bạc. Nhìn gương mặt chị, mũi cao, đôi mắt to, đôi môi trễ xuống. Trên người chị, áo thun tím nhạt và quần jean xanh sạch sẽ tinh tươm. Chân mang giày. Khá lịch sự.
![]() |
Người đàn bà khắc khổ đi bán hàng. |
Chị vẫn đứng trước ngôi nhà sang trọng đó. Trên cổ chị, một sợi dây chuyền bạc. Hai tay chị, một chiếc đồng hồ và một chiếc lắc. Chị mang nhiều chiếc nhẫn trong ngón tay. Vừa cầm một bịch nước vừa đưa những thứ trên tay chị hướng vào trong nhà. Chị không nói và chỉ ra dấu. Một lát không kết quả, chị tiếp tục đi sâu vào trong hẻm rồi đứng lại.
Chị đứng như thế cũng khá lâu. Có lẽ đã quen thuộc với hình ảnh này nên người trong xóm không ai quan tâm đến chị. Chúng tôi tìm cách tiếp cận nhưng chị không nói.
![]() |
Đồng hồ, nhẫn, dây chuyền, lắc đều là hàng giả được chị Cẩm Vân chào bán. |
Căn nhà ở gần đó vừa mở cửa. Người phụ nữ bước ra, chúng tôi tiến đến. Chị Cúc, tên người phụ nữ cho biết, người đàn bà đó là cư dân lâu đời trong hẻm. Bà tên Cẩm Vân, năm nay cũng đã hơn 60 tuổi, bị bệnh tâm thần.
Chị Cúc kể cho cho chúng tôi nghe về cuộc đời bà. Bà từng có một gia đình êm ấm. Bà có mẹ, có anh chị và một người con gái khá xinh. Con gái bà cũng đã có chồng và có con.
Khoảng 30 năm trước, gia đình bà Cẩm Vân không giàu nhưng cũng đủ sống. Bà là người có nhan sắc. Bà thường đi chùa làm công quả. Bà hay tham gia vào các công tác thiện nguyện giúp đỡ những người cơ nhỡ.
Có một lần, bà đi xa buôn bán trở về tự dưng phát bệnh. Căn bệnh của bà nhiều người tưởng trầm cảm nhưng không phải. Bà không nói - đúng hơn là ít nói. Bà ở với mẹ. con bà thỉnh thoảng cũng đến thăm ...
Sau khi bà bị bệnh, gia đình trở nên sa sút. 5 anh chị ruột của bà lần lượt mất vì nhiều lý do. Chỉ còn lại mình bà nửa tỉnh nửa mê. Thi thoảng, bà tìm mua các thứ đồ trang sức giả như bà đang cầm trên tay đeo trên cổ rồi lân la tìm người gạ bán. Ở trong hẻm này ai cũng biết bà nên cũng có người ủng hộ bằng cách mua những thứ đó giúp bà với giá 20 - 30.000đ. Tiền đó bà đem về cho mẹ...
Hai người phụ nữ trong túp lều giữa trung tâm Sài Gòn
Tiếng là bệnh tâm thần nhưng bà Cẩm Vân không phá phách, không làm phiền ai. Bà chỉ lầm lũi đi rồi về với mẹ. Chị Cúc kể tiếp, có lần bà về đến gần nhà thấy trong thùng rác của hàng xóm có một bịch nghêu đã thối. Bà lấy ra đem về rửa rồi nấu ăn...
Bà Cẩm Vân không đứng nữa. Bà bước đi. Chị Cúc nói với chúng tôi, bà về nhà đó. Muốn biết hoàn cảnh bà cứ đi theo thì biết.
Chúng tôi nối gót. Căn nhà nằm khuất sâu bên trong. Dường như đây là một chái nhà với mái tôn xiêu vẹo. Diện tích bên trong chưa được 8m2 đầy ắp nhưng đồ đạc lỉnh kỉnh. Với diện tích này không biết rồi cả 2 mẹ con ngủ ra sao. Một chiếc mùng được treo chiếm hết căn nhà...
![]() |
Chiếc mùng chiếm hết diện tích căn nhà. |
Những bao ve chai phế liệu được bày biện khắp nơi. Từ ngoài cổng vào tận bên trong. Một bà cụ bước ra chào chúng tôi. Bà là Trương Thị Biết, 92 tuổi. Bà cụ cho chúng tôi biết, bà và con gái Cẩm Vân ở đây nhiều chục năm rồi. Người chủ căn nhà này cho bà cụ ở, chỉ lấy tiền điện nước 300.000đ/tháng.
Cụ Biết quê ở Giồng Riềng (Kiên Giang) lên Sài Gòn đã lâu. Cụ có chồng và 6 con nhưng hiện nay chỉ còn mình cụ và con gái út Cẩm Vân. Ngày 2 lần, 0 giờ sáng và 5 giờ sáng cụ đi khắp xóm nhặt những thứ mà nhiều người vứt đi. Sở dĩ phải đi vào các giờ này - cụ giải thích - để nhặt được nhiều chai lọ hơn. Mình phải đi gom sớm nếu không đến sáng nhặt không lại người khác.
![]() |
Bà cụ Biết bên trong căn nhà. |
Những bao ve chai này đã nuôi sống 2 mẹ con từ nhiều năm nay. Ban ngày, cụ phải lo toan nhiều việc như giặt giũ, nấu ăn. Chị Cẩm Vân không giúp gì được cho cụ. Điều này cụ cũng không trông mong gì. Cụ chỉ sợ sau này cụ qua đời, ai sẽ là người lo cho Cẩm Vân?
Cuộc sống của 2 mẹ con cụ rất thiếu thốn và rất cơ cực. Chính quyền địa phương hàng tháng trợ cấp cho cả 2 người được 1.140.000đ. Mỗi lần nhận tiền, công việc đầu tiên của cụ là đóng 300.000 tiền điện nước.
![]() ![]() |
Cụ Trương Thị Biết, mẹ của bà Cẩm Vân. |
"Tôi cực khổ quen rồi. Tôi chỉ lo cho con Cẩm Vân thôi. Trước đây nó vẫn gọi tôi là má nhưng từ ngày nó bệnh, nó chỉ kêu tui là bà bán bành sùng. Tui muốn nghe lại tiếng má từ miệng nó nhưng mấy chục năm nay vẫn chưa được". Cụ tâm sự với chúng tôi.
Nghe bà nói, chúng tôi nhìn vào bên trong. Chị Cẩm Vân lắc lẻo trên chiếc võng mà không hề biết đến nỗi nhọc nhằn và ưu tư của mẹ. "Bà bán bánh sùng ơi, có gì cho con ăn không? ". Nghe chị gọi mẹ như thế chúng tôi chợt nghẹn lòng. Nhưng biết làm sao hơn với một người bị bệnh tật như chị.
Ước tính hiện có khoảng 200,000 người đang sống trong 88,000 căn nhà siêu nhỏ ở Hồng Kông.
" alt=""/>Người đàn bà đeo đầy trang sức đứng trước ngôi nhà sang trọng ở Sài GònTôi 32 tuổi, làm kế toán trưởng ở xí nghiệp giày da nên lương thưởng ổn định. Chồng tôi là kiến trúc sư, ngoài việc cơ quan anh còn nhận thiết kế nhà dân, thu nhập mỗi tháng cũng kha khá.
Hiện tại, chúng tôi đã có với nhau 2 đứa con trai. Hai vợ chồng cũng kịp xây căn nhà 3 tầng, sắm xe hơi và có 1-2 mảnh đất trung tâm thị trấn làm của để dành.
Nói chung, nhìn bề ngoài, ai cũng nghĩ tôi lấy được chồng hoạt bát, chí thú làm ăn, tài chính dư giả. Con cái thì mạnh khỏe, dễ nuôi, đứa nào cũng kháu khỉnh, ngoan ngoãn.
Ít tai biết rằng, tôi cũng khổ chứ không sung sướng như mọi người nghĩ. Có ai đời, vợ trẻ trung mơn mởn như thế mà chồng tôi không thèm đoái hoài. Cả tháng may ra anh gần gũi vợ được 1 lần, lần nào cũng cuống quýt, qua loa lấy lệ.
Anh còn nhất quyết đòi ngủ riêng và lấy lý do là vì tôi. Anh muốn tôi có thời gian không gian để nghỉ ngơi dưỡng sức…
Tôi càng nghĩ càng thấy buồn. Thế rồi, nửa năm trước, cơ quan tôi nhận nhân viên mới về phòng vật tư làm việc. Anh ấy tên Hoàng, 40 tuổi, đã có vợ con đề huề ở quê, phong độ, ăn nói nhẹ nhàng, tâm lý với mọi người. Anh hay lên phòng tôi ký các chứng từ nên tần suất gặp gỡ khá nhiều. Lúc nào anh cũng khen tôi xinh đẹp, phụ nữ 2 con gì mà cứ phơi phới trẻ trung như gái 18, thế này chắc là chồng yêu chiều lắm đây.
Biết tôi thích hoa, thỉnh thoảng anh lại ôm tới tặng cả phòng khi thì hoa sen, hoa hồng lúc thì đơn giản là mấy chùm ngọc lan, mấy bông hoa nhài thơm ngát. Anh nói tặng cả phòng nhưng chị em đều biết anh tặng hoa cho tôi. Tự dưng tôi thấy mình xao xuyến, phải lòng anh tự khi nào không rõ.
Thế rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Anh Hoàng xa vợ lâu ngày gặp tôi luôn khao khát tình cảm mà chồng lại hững hờ. Chúng tôi lao vào nhau, yêu nhau say đắm điên cuồng như bất cứ đôi tình nhân nào. Chị em trong phòng còn trêu, tôi và anh Hoàng mới đích thực là cặp trời sinh...
Không ngờ, một buổi tối cuối tuần, chờ các con đã say ngủ, chồng tôi gọi tôi vào phòng làm việc của anh, mở cho tôi xem mấy chục cái ảnh, tôi và Hoàng ôm eo, nắm tay nhau ở tiệm ăn quen thuộc. Song song với đó, anh tôi nhìn tôi bằng con mắt đầy căm phẫn. "Hóa ra tôi nai lưng ra cày kéo, kiếm tiền nuôi vợ con mà cô lại sướng quá hóa rồ, đú đởn cặp bồ, cô cắm sừng tôi bao lâu nay mà giờ tôi mới biết", anh gào lên.
Tôi giật mình nhưng cũng gào lên xỉa xói chồng: "Anh cứ việc ăn ngủ với tiền, tôi không cần một gã chồng chỉ biết mỗi tiền như anh đâu"...
Chồng tôi sấn lại, giơ tay tát tôi mấy cái như trời giáng. Ngay tối ấy, tôi dựng các con dậy, sắp quần áo tiền nong vào va ly rồi bắt taxi về nhà bố mẹ đẻ. Tôi định bụng sẽ bỏ chồng cho anh ta sáng mắt ra, tôi đâu phải là đứa chỉ mê tiền...
Về nhà, tôi kể lại toàn bộ sự việc cho mẹ. Mẹ đẻ tôi kiên nhẫn chờ tôi kể hết chuyện. Bà sầm mặt vào bảo "Con ơi, sao từng này tuổi rồi còn ngớ ngẩn ăn phải bùa mê thuốc lú của gã đàn ông xa vợ. Mau về nhà, xin lỗi chồng rồi tu tỉnh mà hàn gắn tình cảm với chồng, đừng có mà lăng loàn rồi sau này hối không kịp đâu con".
Tôi nghe mẹ nói mà lòng rối như tơ vò. Tôi thực sự chán chồng nhưng lại thương các con. Tôi có nên hạ mình quay về nhà xin lỗi chồng để gia đình toàn vẹn hay là cứ qua lại với Hoàng để được sống trọn vẹn với tình yêu mà tôi hằng mơ?...
Trót say nắng đồng nghiệp, tôi sống trong cảnh lạnh nhạt của chồng suốt 5 năm trời.
" alt=""/>Ngoại tình: Tôi có nên ly dị người chồng chỉ biết đến tiền?Cụ thể, đưa tỷ lệ hộ nghèo giai đoạn 2001-2005 từ 17% xuống 7%, giai đoạn 2005-2010 từ 22% xuống 9,45%, giai đoạn 2010-2015 giảm từ 11,8% xuống còn 4,25%. Bên cạnh đó, giảm số lượng xã nghèo, xã đặc biệt khó khăn từ 4.188 xã, 428 huyện, 57 tỉnh năm 2007 xuống còn 3.815 xã, 420 huyện, 53 tỉnh năm 2017.
Theo đại diện Ngân hàng Nhà nước, mặc dù đã đạt được những thành tựu được quốc tế công nhận, nhưng công cuộc giảm nghèo của Việt Nam vấn đang và sẽ phải đối mặt với nhiều thách thức mới. Để đáp ứng tiêu chuẩn nghèo tiếp cận đa chiều áp dụng cho giai đoạn 2016-2020, giảm nghèo không chỉ là lo cho người nghèo về thu nhập mà còn phải tạo cơ hội cho họ tiếp cận các dịch vụ tối thiểu, nâng cao mức sống toàn diện cho người dân. Do vậy, thực tế đòi hỏi phải có nguồn lực dồi dào hơn nữa cho công tác giảm nghèo.
M.M - Thu Hương
" alt=""/>4,5 triệu hộ thoát nghèo nhờ nguồn vốn chính sách